Chị đã minh chứng rằng người ta có thể sống chỉ nhờ vào lòng mến. Marthe Robin chào đời vào ngày 13 Tháng Ba 1902 tại Drome, nước Pháp. Chị là người con thứ sáu và là út gái của cặp vợ chồng nông dân là ông Joseph Robin và bà Amelie-Celestine.
Cha mẹ chị làm việc chăm chỉ, và so với hiện nay, có thể được xếp vào tầng lớp trung lưu. Dù cha mẹ chị là người Công giáo nhưng lại chẳng biết lễ lạy, nhà thờ nhà thánh là gì. Điều này ảnh hưởng đến đời sống đạo của con cái, nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng chút nào đến Marthe. Chị đã được Thiên Chúa lôi cuốn và đã có thói quen cầu nguyện từ khi còn rất nhỏ.
Chị Marthe bị bệnh nặng lúc mới hai tuổi. Cả chị và chị gái Clemence đều bị sốt thương hàn. Clemence đã không qua khỏi. Còn chị Marthe sống sót nhưng đau yếu liên miên luôn từ dạo đó. Chị đã phải nghỉ học vào năm 13 tuổi để phụ giúp công việc nông trại của gia đình. Tuy nhiên, chị vẫn tham gia các lớp học giáo lý và đã lãnh nhận bí tích Thêm Sức năm 1911, và Rước Lễ Lần Đầu vào ngày 15 Tháng Tám năm 1912 (ND: Hồi đó trẻ em thường lãnh nhận bí tích Thêm Sức trước khi Rước Lễ Lần Đầu).
Đau yếu liên miên từ khi bị sốt thương hàn, dầu vậy có vẻ, trong những năm niên thiếu, chị vẫn sống rất hạnh phúc. Chị vui tươi, thanh thản, ưa múa nhảy ca vũ và khoái chí cười vang khi nghe những mẩu chuyện tiếu lâm bà kể. Nhưng vào năm 1918, chị ngã bệnh lần nữa và phải nằm liệt giường. Các bác sĩ cho rằng có thể chị bị u não hoặc là bị viêm não. Họ không tìm ra chứng bệnh của chị, rồi một vị bác sĩ đã chẩn đoán chị bị mắc chứng Hysteria (chứng dễ bị kích động, cuồng loạn). Thế là chị đã bị “dán nhãn” luôn từ đó. | Báo Công Giáo
Đến năm 1928, phần thân dưới của chị Marthe bị liệt và vào năm 1929 thì hai cánh tay. Đây không phải là di chứng của chứng Hysteria. Rốt cuộc, dù chẳng có bằng chứng nào, chị lại được cho là bị “Viêm não Lethargica”, một dạng viêm não hiếm gặp. Nhưng chẩn đoán này thực ra chưa bao giờ được xác nhận hay chứng minh rõ ràng.
Chị Marthe phải sống trong một phòng ngủ tối tăm vì mẫn cảm với ánh sáng. Năm 28 tuổi, chị bị tê liệt và phải nằm liệt giường. Mới đầu chị vẫn còn có thể dùng ngón tay cái với ngón trỏ và có thể lần hạt. Nhưng sau đó, rốt cuộc, ngay cả điều đó chị cũng không làm được. Tất cả những gì chị có thể làm là lắc lắc đầu. Chị chẳng thể ăn hay thậm chí uống một ngụm nước nào. Các bác sĩ đã cố gắng ép nước xuống nhưng nước lại trào ra mũi. Tuy nhiên, có một điều mà cơ thể của chị có thể tiếp nhận, hấp thu được. Đó là Thánh Thể.
Hồi mới bị bệnh, chị Marthe đã được Đức Mẹ hiện ra và an ủi chị rất nhiều. Năm 1928, chính Chúa Giêsu đã hiện ra với chị và cuộc hiện ra này đã biến đổi chị mãi mãi. Chính lúc đó, và từ đó trở đi chị quyết định “tận hiến trọn vẹn cuộc đời mình cho Chúa” và “dâng những đau khổ trong sự kết hiệp mật thiết với Ngài bằng lời cầu nguyện và lòng mến”. Chị đắm chìm trong suy niệm, suy gẫm về cuộc Khổ nạn của Chúa Kitô, đồng thời liên lỉ thân thưa, gần gũi với Đức Mẹ.
Từ những năm 1930 trở đi, lương thực duy nhất nuôi sống chị chính là Chúa Giêsu Kitô trong Bí Tích Thánh Thể. Chị không thể dùng được bất kỳ loại thức ăn hay nước uống nào khác. Vào các ngày Thứ Sáu, khi chị Rước Lễ, chị sẽ sống lại cuộc khổ nạn của Chúa Kitô. Ban đầu điều đó chỉ diễn ra trong bình diện thiêng liêng nhưng sau đó đã diễn ra thật sự nơi thân xác chị. Chị Marthe đã được in năm dấu thánh cách tỏ tường. Thiên Chúa đã đưa chị vào trong số những người được tuyển chọn như thánh Phanxicô, thánh Catarina thành Siena và thánh Padre Piô.
Tam nhật tưởng niệm cuộc Thương khó, Tử nạn và Phục sinh của Chúa xảy ra nơi chị Marthe, với các thương tích máu tươi đầm đìa ngày Thứ Sáu, khô lại vào Thứ Bảy, và sạch vết vào ngày Chúa Nhật. Thật vậy, chị Marthe Robin đã kinh nghiệm về Bí tích Thánh Thể trong một cách thức lạ lùng. Thánh Thể chính là của ăn nuôi sống chị, chính là cuộc sống của chị, cho đến khi chị qua đời năm 1981, việc này kéo dài 51 năm.
Dù chưa học xong tiểu học, nhưng chị Marthe có thể giúp cho nhiều người đến thăm chị bằng những lời lẽ đầy khôn ngoan. Chị có tấm lòng trắc ẩn và một trí nhớ đặc biệt. Trong suốt cuộc đời mình, ước tính có hơn 100.000 người đã đến thăm để được chị linh hướng, hướng dẫn. Chị đã nhận cầu nguyện cho hàng ngàn lời xin, hàng ngàn ý chỉ cầu nguyện; tầm ảnh hưởng của chị đã vượt ra khỏi căn phòng nhỏ bé của mình.
ĐTC Phanxicô đã nâng chị Marthe Robin lên bậc Đáng Kính vào ngày 07 Tháng Mười Một 2014. Hiện nay, trung bình hàng năm, có khoảng 40.000 người thăm viếng và cầu nguyện tại căn nhà mà Đấng Đáng Kính Marthe đã sống và qua đời. Người ta thường trích lại câu nói này của chị Marthe: “Tôi muốn hô lên thật lớn tiếng với những ai hỏi liệu tôi ăn uống được gì không, rằng tôi được ăn uống, được thưởng thức no thỏa hơn họ, vì tôi được dưỡng nuôi bằng Thánh Thể là chính Mình và Máu thánh của Chúa Giêsu. Tôi muốn nói với họ rằng, chính họ là thủ phạm kềm hãm và cản trở hiệu quả của thần lương này nơi mình.”
Larry Peterson
Chuyển dịch: Sr. Vân Anh (Nhóm phiên dịch Mai Khôi)
http://aleteia.org
Chị Marthe bị bệnh nặng lúc mới hai tuổi. Cả chị và chị gái Clemence đều bị sốt thương hàn. Clemence đã không qua khỏi. Còn chị Marthe sống sót nhưng đau yếu liên miên luôn từ dạo đó. Chị đã phải nghỉ học vào năm 13 tuổi để phụ giúp công việc nông trại của gia đình. Tuy nhiên, chị vẫn tham gia các lớp học giáo lý và đã lãnh nhận bí tích Thêm Sức năm 1911, và Rước Lễ Lần Đầu vào ngày 15 Tháng Tám năm 1912 (ND: Hồi đó trẻ em thường lãnh nhận bí tích Thêm Sức trước khi Rước Lễ Lần Đầu).
Đau yếu liên miên từ khi bị sốt thương hàn, dầu vậy có vẻ, trong những năm niên thiếu, chị vẫn sống rất hạnh phúc. Chị vui tươi, thanh thản, ưa múa nhảy ca vũ và khoái chí cười vang khi nghe những mẩu chuyện tiếu lâm bà kể. Nhưng vào năm 1918, chị ngã bệnh lần nữa và phải nằm liệt giường. Các bác sĩ cho rằng có thể chị bị u não hoặc là bị viêm não. Họ không tìm ra chứng bệnh của chị, rồi một vị bác sĩ đã chẩn đoán chị bị mắc chứng Hysteria (chứng dễ bị kích động, cuồng loạn). Thế là chị đã bị “dán nhãn” luôn từ đó. | Báo Công Giáo
Đến năm 1928, phần thân dưới của chị Marthe bị liệt và vào năm 1929 thì hai cánh tay. Đây không phải là di chứng của chứng Hysteria. Rốt cuộc, dù chẳng có bằng chứng nào, chị lại được cho là bị “Viêm não Lethargica”, một dạng viêm não hiếm gặp. Nhưng chẩn đoán này thực ra chưa bao giờ được xác nhận hay chứng minh rõ ràng.
Chị Marthe phải sống trong một phòng ngủ tối tăm vì mẫn cảm với ánh sáng. Năm 28 tuổi, chị bị tê liệt và phải nằm liệt giường. Mới đầu chị vẫn còn có thể dùng ngón tay cái với ngón trỏ và có thể lần hạt. Nhưng sau đó, rốt cuộc, ngay cả điều đó chị cũng không làm được. Tất cả những gì chị có thể làm là lắc lắc đầu. Chị chẳng thể ăn hay thậm chí uống một ngụm nước nào. Các bác sĩ đã cố gắng ép nước xuống nhưng nước lại trào ra mũi. Tuy nhiên, có một điều mà cơ thể của chị có thể tiếp nhận, hấp thu được. Đó là Thánh Thể.
Hồi mới bị bệnh, chị Marthe đã được Đức Mẹ hiện ra và an ủi chị rất nhiều. Năm 1928, chính Chúa Giêsu đã hiện ra với chị và cuộc hiện ra này đã biến đổi chị mãi mãi. Chính lúc đó, và từ đó trở đi chị quyết định “tận hiến trọn vẹn cuộc đời mình cho Chúa” và “dâng những đau khổ trong sự kết hiệp mật thiết với Ngài bằng lời cầu nguyện và lòng mến”. Chị đắm chìm trong suy niệm, suy gẫm về cuộc Khổ nạn của Chúa Kitô, đồng thời liên lỉ thân thưa, gần gũi với Đức Mẹ.
Từ những năm 1930 trở đi, lương thực duy nhất nuôi sống chị chính là Chúa Giêsu Kitô trong Bí Tích Thánh Thể. Chị không thể dùng được bất kỳ loại thức ăn hay nước uống nào khác. Vào các ngày Thứ Sáu, khi chị Rước Lễ, chị sẽ sống lại cuộc khổ nạn của Chúa Kitô. Ban đầu điều đó chỉ diễn ra trong bình diện thiêng liêng nhưng sau đó đã diễn ra thật sự nơi thân xác chị. Chị Marthe đã được in năm dấu thánh cách tỏ tường. Thiên Chúa đã đưa chị vào trong số những người được tuyển chọn như thánh Phanxicô, thánh Catarina thành Siena và thánh Padre Piô.
Tam nhật tưởng niệm cuộc Thương khó, Tử nạn và Phục sinh của Chúa xảy ra nơi chị Marthe, với các thương tích máu tươi đầm đìa ngày Thứ Sáu, khô lại vào Thứ Bảy, và sạch vết vào ngày Chúa Nhật. Thật vậy, chị Marthe Robin đã kinh nghiệm về Bí tích Thánh Thể trong một cách thức lạ lùng. Thánh Thể chính là của ăn nuôi sống chị, chính là cuộc sống của chị, cho đến khi chị qua đời năm 1981, việc này kéo dài 51 năm.
Dù chưa học xong tiểu học, nhưng chị Marthe có thể giúp cho nhiều người đến thăm chị bằng những lời lẽ đầy khôn ngoan. Chị có tấm lòng trắc ẩn và một trí nhớ đặc biệt. Trong suốt cuộc đời mình, ước tính có hơn 100.000 người đã đến thăm để được chị linh hướng, hướng dẫn. Chị đã nhận cầu nguyện cho hàng ngàn lời xin, hàng ngàn ý chỉ cầu nguyện; tầm ảnh hưởng của chị đã vượt ra khỏi căn phòng nhỏ bé của mình.
ĐTC Phanxicô đã nâng chị Marthe Robin lên bậc Đáng Kính vào ngày 07 Tháng Mười Một 2014. Hiện nay, trung bình hàng năm, có khoảng 40.000 người thăm viếng và cầu nguyện tại căn nhà mà Đấng Đáng Kính Marthe đã sống và qua đời. Người ta thường trích lại câu nói này của chị Marthe: “Tôi muốn hô lên thật lớn tiếng với những ai hỏi liệu tôi ăn uống được gì không, rằng tôi được ăn uống, được thưởng thức no thỏa hơn họ, vì tôi được dưỡng nuôi bằng Thánh Thể là chính Mình và Máu thánh của Chúa Giêsu. Tôi muốn nói với họ rằng, chính họ là thủ phạm kềm hãm và cản trở hiệu quả của thần lương này nơi mình.”
Larry Peterson
Chuyển dịch: Sr. Vân Anh (Nhóm phiên dịch Mai Khôi)
http://aleteia.org
Nguồn tin: daminhvn.net
EmoticonEmoticon